Thứ Ba, 24 tháng 2, 2009

Vợ nạn nhân bị giết trên xe Lexus: 'Giá tôi có thể xin giảm tội cho Kim Anh'

Theo lời kể của chị L., trước đây Kim Anh thường điện cho con trai chị lúc đêm hôm khiến chị phải tới tận nhà Kim Anh để nói với bố mẹ cô bé.


Đêm cuối cùng

Chị L kể, 20 năm chung sống bên nhau, chị hiểu tính cách của chồng mình. Trong các mối quan hệ làm ăn của chồng, chị đều biết. Chỉ có điều, với mối quan hệ bên ngoài xã hội thì đến khi chị biết đã quá muộn.

Về cái đêm cuối cùng bên chồng (13/2), chị kể: Tối hôm đó, chị còn nhìn thấy chồng ngồi xem tivi ở phòng khách tầng 2. Chị nói, mối quan hệ giữa hai vợ chồng vẫn bình thường. Do phòng ngủ của vợ chồng chỉ có chiếc tivi nhỏ, mà anh Chính thích xem phim muộn nên anh thường xem tivi màn hình to, có nối truyền hình cáp tại phòng khách. Nhiều khi, xem xong, sợ mất giấc của vợ, anh Chính ngủ luôn tại phòng khách.

Đêm hôm đó, ngỡ rằng anh Chính xem tivi muộn, ngủ ở phòng khách nên chị vẫn đi ngủ bình thường. Thật bất ngờ, khi chị xuống phòng khách thì thấy trống trơn: Chồng chị đã không ngủ ở nhà.

Khoảng 4h sáng hôm sau (14/2), khi nghe điện thoại của mấy anh ở Công an quận Ba Đình - đơn vị nơi con chị đang công tác, hỏi về chồng mình, chị đã linh cảm thấy có điều gì bất thường xảy ra. Dù các anh bên Công an quận không nói cần gặp chồng chị có việc gì và chị cũng ngại không dám điện thoại lại nhưng chị L vẫn cảm thấy trong lòng bất an.

- Chị biết tin về chồng mình khi nào?

Chị L. ngập ngừng: "Thực ra, mãi đến sáng tôi mới biết, mà là biết tin qua bạn con trai mình". Rồi chị nói chuyện với tôi mà nhìn về hướng khác, mắt rơm rớm. Sáng ra, khi nhìn thấy bạn con đến chơi, cũng công tác trong ngành Công an, tôi bảo với T - bạn con trai mình: "Có chuyện gì về chú, cháu phải nói thật cho cô biết". Lúc đó, T. mới nói: Chú Chính mất rồi. Khi ấy, chân tôi khuỵu xuống, tai ù lên, không tin vào sự thật đó".

Việc đầu tiên lúc đó, chị L nghĩ ngay tới việc tìm con trai mình. Suốt từ 4h sáng, chị đã liên hệ khắp nơi, chỗ bạn bè con nhưng họ đều nói không có con trai chị ở đó. Chị L. không biết rằng, đêm ấy, sau ca trực, vì quá mệt do vừa giải quyết xong một vụ việc, con trai chị khi về nhà sợ mẹ thức giấc đã đi rất khẽ, lên phòng riêng ngủ và tắt máy điện thoại di động.

Trong lúc chị L đang thảng thốt, bàng hoàng, một người cháu biết con trai chị ngủ trên phòng đã gọi dậy. Và rồi, chị L cũng không dám ra hiện trường, có thể, chị không đủ can đảm để nhìn thấy cảnh đau thương này.

Giá như tôi có thể xin giảm nhẹ tội cho Kim Anh?

Chúng tôi chợt thấy chạnh lòng khi chị L bảo, việc của gia đình đã xảy ra rồi, là phụ nữ, lại ở trong hoàn cảnh này thì khó có thể nhẹ lòng được.

- Sau khi vụ án xảy ra, chị quan tâm đến việc tìm hung thủ sát hại thế nào?

- Khi gia đình có chuyện, tôi cùng mọi người lo việc tang gia nhưng cũng vẫn quan tâm đến diễn biến vụ án. Bởi thực ra, trong làm ăn, vợ chồng tôi không nợ nần hay mâu thuẫn với ai.

- Khi nghe tin bắt được hung thủ sát hại chồng mình là một cô gái trẻ cùng ở Cao Bằng, chị nghĩ gì?

- Biết tin, gia đình tôi thầm cảm ơn CQĐT đã vất vả suốt nhiều ngày để bắt Kim Anh. Lúc đầu, cái tên Kim Anh nghe với tôi còn xa lạ nhưng chỉ sau khi định thần lại, tôi đã hình dung ra về hung thủ và nhớ lại những năm về trước…

Chị L kể rằng, khoảng năm 2002 hoặc 2003, con trai chị đang học cấp III. Khi ấy, Kim Anh học kém hơn con chị một lớp, chị biết Kim Anh thường điện thoại gọi cho con trai chị, sớm thì 12h đêm, muộn thì 3h sáng, vì hai đứa đều biết nhau.


Tại hiện trường ngã tư Kim Mã - Vạn Bảo, chiếc xe đậu chênh vênh trên vỉa hè

Từ cuộc nói chuyện đầu tiên qua điện thoại, nghe giọng chưa biết người, chị đã có một linh cảm rất lạ về cô gái này. Khi ấy, Kim Anh mới 15, 16 tuổi mà chị ngỡ như đang nói chuyện với một cô gái già hơn con trai mình tới 10tuổi.

Chị L bảo, bình thường, bạn gái gọi điện thoại đến nhà bạn trai, nhỡ gặp phải phụ huynh nghe máy thì cúp ngay. Đằng này, nghe chị nhắc nhở, Kim Anh vẫn không thanh minh hoặc xin lỗi. Sau đó, chị L đã phải hỏi qua bưu điện, tìm được địa chỉ nhà Kim Anh và nhờ người đến gặp người nhà của Kim Anh để nói lại với bố mẹ cô bé về chuyện cần phải dành thời gian học hành.

"Và tôi đã phải kèm con trai mình rất chặt vì sợ nó có quan hệ với Kim Anh hoặc các bạn gái khác quá sớm mà chểnh mảng việc học hành".

Chị L nói, chị chỉ đủ sức bảo vệ con trai mình khi ấy, còn bây giờ không ngờ Kim Anh lại… Người phụ nữ ấy bảo: Kim Anh còn quá trẻ, cuộc đời còn dài, làm phụ nữ cũng phải lấy chồng, sinh con, giá như tôi có thể xin giảm nhẹ tội cho Kim Anh! Tiếc rằng, cô ta không phải là cô gái ngây thơ! Gia đình tôi đặt niềm tin vào CQĐT, người nào có tội đến đâu sẽ phải chịu sự nghiêm trị của pháp luật đến đó.

Trước khi ra về, chị L. không quên nhắc tôi tâm nguyện của gia đình chị, xin được gửi lời cảm ơn tới lực lượng Công an Hà Nội suốt nhiều ngày đêm đã vất vả tìm ra hung thủ gây án.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét